CÓ PHẢI “EM” LÀ MÙA THU CỦA BỤI

Tất cả những gì đẹp nhất đã được những người họa sĩ không chuyên mang tặng cho nàng thơ mang tên Mùa thu với tâm lòng ấm áp và tâm hồn đa cảm nhất… 

Mấy hôm nay trời hơi lạnh, Hà Nội đã phải mặc áo khoác rồi. Và ngạc nhiên là, cả tiết trời Sài Gòn bỗng nhiên cũng trở lạnh mỗi buổi chiều, khiến cho lòng người bâng khuâng một chút. Có vẻ như mùa thu đã được san sẻ chút ít vào Sài Gòn… Trong bầu không khí ngập tràn những nắng ngọt ngào và gió dịu dàng ấy, Bụi lục lại trong “gia tài” to lớn của mình, tìm về những bức vẽ mùa thu của chính những học viên nhà Bụi, ngắm nghía, bồi hồi đến lạ. Tất cả những gì đẹp nhất đã được những người họa sĩ không chuyên mang tặng cho nàng thơ mang tên Mùa thu với tâm lòng ấm áp và tâm hồn đa cảm nhất…

Nếu như mùa thu trong mắt mọi người là cô gái ngọt ngào, yên bình và lãng mạn. Còn “nàng thơ” mùa thu của Bụi chính là những bức tranh không bao giờ có thể lãng quên đó, có khi dịu dàng màu nắng nhạt nơi phố vắng, khi lại rực rỡ lá đỏ trên cỏ xanh; khi yên bình mặt nước không gợn sóng, khi lại rộn ràng trong tiếng trống mùa tựu trường; khi trong veo như bầu trời phương Bắc xứ người; khi lại ấm áp màu nâu cũ của Hà Nội đầy hoài niệm. Tất cả những gì đẹp nhất đã được những người họa sĩ không chuyên mang tặng cho nàng thơ Thu ấy, với tâm lòng ấm áp và tâm hồn đa cảm nhất.

Khi cái nắng gay gắt của chàng trai mùa hạ bắt đầu nhường chỗ cho màu trời trong veo của nàng thu dịu dàng, trong bầu không khí mát lành se lạnh, những tầng lá dày bắt đầu trở mình thay màu áo mới, khung cảnh mùa thu hiện ra thật đẹp đẽ và yên bình.

Mùa Thu vẫn thường được xem là mùa của nỗi nhớ, của hoài niệm. Nhưng sẽ không phải là mùa để nhớ và đau về những nỗi buồn đã cũ, vì trong cái không gian đẹp đẽ như bản hòa ca của đất trời đó, những hoài niệm là để chúng ta cảm thấy an lòng mà bước tiếp về tương lai tươi đẹp hơn.

Mùa thu nhớ ai? Mùa thu kỷ niệm, mùa thu đôi khi gợi về một người từng quen, một câu chuyện đẹp, một cảm xúc mơ hồ nào đó. Và mùa thu sẽ tự tìm về những mảng không gian êm đềm nhất.

Ta sẽ không thể nào quên được khi nàng thu sầu mộng nhẹ đến bên thềm nhà. Nắng như tơ vàng mật ong mới rót. Trời xanh ngăn ngắt. Bản hòa ca cuộc sống như điệu Valse êm đẹp nhất.

Bên hồ, những hàng cây rủ bóng, nghiêng nghiêng, soi mình trên mặt nước. Còn gió mùa thu vẫn nhẹ nhẹ thổi. 

Ở Sài Gòn, đôi khi vẫn cảm thấy ghen tị với những người từng sống ở Hà Nội, được tận hưởng mùa thu Hà Nội đẹp dịu dàng mà gây bao nhung nhớ. Hà Nội ngày vào thu – Hà Nội mùa này, nắng vừa kịp gõ cửa, những cơn gió ngủ mê vội nhịp bước đi lạc, con phố vẫn còn vương vấn những góc nhỏ bình yên nhuộm màu hoài niệm – đó là Hà Nội để nhớ.

Có đôi khi, mùa thu của một người đến từ vùng nhiệt đới lại ở trong ký ức từ khoảng thời gian ngắn tại miền đất xa. Đó có thể là mùa thu nước Mỹ – có màu lá đổi, có từng “giọt” khí trời trong veo từ trường đại học Amherst…

Thu về, lá rụng, lá bay bay, cả bầu trời trải lá vàng, cả con đường ngập lá vàng, cho gót ai bước nhẹ…

“Hằng năm cứ vào mùa thu, khi lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại náo nức những kỷ niệm mơn man của buổi tựu trường…” – Hẳn những câu đầu tiên trong các phẩm “Tôi đi học” của nhà văn Thanh Tịnh vẫn còn in sâu trong tâm trí bạn.

Và với tấm lòng người nghệ sĩ nhạy cảm, những yêu thương xin gửi vào từng nhịp đập, hơi thở của mùa thu.
Còn bạn, ký ức hay hình ảnh nào mà bạn vẫn ghi nhớ về mùa thu? Hãy vẽ, hãy viết, hãy hát hoặc chia sẻ cùng Bụi nhé.

 

Tags:

Không một rào cản nào có thể ngăn chúng ta chinh phục ước mơ của chính mình. Hãy để Bụi giúp bạn rút ngắn con đường chạm đến đam mê hội họa nhé!

Đăng ký khóa học để nhận ngay ưu đãi hấp dẫn trong hôm nay nha bạn ơi!