Nét gạch nối tuổi 25

Câu chuyện được kể theo ngôi kể của nhân vật 😛

Hôm thứ sáu rồi mình đã phóng qua phòng kế toán và hét toáng lên:

– Chị Trúccccc………!!!!!!!!!!!!

– Gì????

– Chị đang nói chuyện với một người vừa tốt nghiệp lớp phong cảnh đóoooo

– Ồ….

*** Ở đâu đó trong nhật ký của mình có viết. “Tuổi 25 như một nét gạch nối lưng chừng cho cuộc giằng co của phần người lớn và trẻ con trong mình trước khi đi đến một kết quả mà mình biết trước. Thoả hiệp, nghĩa là mình vừa là người lớn vừa là trẻ con cũng không sao.” Và trong những “ngày gạch nối” đó, mình chọn Bụi. À không. Bụi chọn mình. Mà có lẽ đều sai hết. Không ai chọn ai. Chỉ là chuyện nên xảy ra như thế..

Chúng mình chọn nhau. Cho mình có những ngày trẻ con đủ hồn nhiên, rộn rã vì khi bước qua bên kia cánh cửa, những âu lo và rắc rối của một ngày được bỏ hẳn lại phía sau. Cho Bụi ngày đầu đổ bộ Sài Gòn với những khoá đầu tiên vất vả mà đáng nhớ.

Chào các bạn! Mình là Salat Cẩm Nhung đây!!

 

Thật sự như một mối duyên. Vì ai quen mình từ xưa đều biết mình ghét vẽ, lười học. Và cũng tình cờ sao những khoá mình thực sự thích học trước đó, thậm chí đã nộp đủ học phí, đều có vấn đề để chừa thời gian rảnh. Buổi học cuối cùng, mình ra về với bộ quần áo dính màu be bét mà Khanh Khanh và Chang Chang đã nói là “gợi cảm hứng đi học mẫu giáo”. Thiệt hên, cả hai khoá học đều gặp được bạn cùng lớp dễ thương, bao dung cho đứa trẻ con trong mình được hoành hành, phá phách. Không cho phần người lớn xen lẫn vào một phút giây nào -_-

Salat và những người bạn nè!

Vẫn còn nhớ cái đoạn từng người giới thiệu mình trước lớp trong khoá căn bản. Người tìm đến Bụi với thật nhiều lý do. Người viết tiếp đam mê ngày xưa còn dang dở. Người vẽ những dự định mới cho tương lai. Người đến tìm không gian để chơi đúng nghĩa. Người khám phá chính mình. Người ôm một mối mơ. Còn mình, có lẽ đến để được là một người như trong lời tả của Nhi Hee về ấn tượng đầu tiên. “Chị này cứ cười hoài.” Nghe hơi khùng. Mà đúng là mình đã khùng thật sự đủ. Bản nhạc tắt, giấc mơ dừng. Nhưng may mắn tụi mình luôn còn ký ức. Nên nghĩ về quãng thời gian tung hoành ở Bụi, về những con người đáng yêu và tận tuỵ ở Bụi mình nhất định sẽ mỉm cười.

Xinh thiệt là xinh!

P/s: tới giờ cũng không thể tự ngồi nghĩ ra màu tím là màu nào pha với màu nào. Bị tụi nhỏ lớp Cb05 chiều hư rồi. Chời ơiiiiiiiiii.

Màu tím! Where are you now? -_-

Những dòng thủ thỉ của: chị Nhung (Salat Nấm) của lớp CB05 và PC02

Tags:

Không một rào cản nào có thể ngăn chúng ta chinh phục ước mơ của chính mình. Hãy để Bụi giúp bạn rút ngắn con đường chạm đến đam mê hội họa nhé!

Đăng ký khóa học để nhận ngay ưu đãi hấp dẫn trong hôm nay nha bạn ơi!